CUỒN CUỘN HỒNG TRẦN CHI NGUYÊN NHÂN BẤT DIỆT
Phan_2
"Rắn rết nữ nhân! Nói bất giữ lời, ta không bao giờ ...
tin tưởng ngươi nữa!" Từ nhỏ hắn chỉ sợ đau nhức cũng sợ thấy huyết, nhưng
mà quận chúa lại hết lần này tới lần khác đụng chạm vào hắn chỗ đau, hỏi thử
sao không hện nàng được cơ chứ...
Trầm Lượng Vũ cau mày, ngoại lệ giải thích."Tân hôn chi đêm, như thế nào
sàng đan không lưu huyết cơ chứ?"
"Dù vậy ngươi cũng không nên dùng ta lưu huyết cơ chứ?" Hắn hảo không
may a!
"Ngươi chảy máu đương nhiên so với ta chảy máu hảo!" Trầm Lượng Vũ nhất
phó 『 ngươi thật ngu ngốc 』biểu
tình nhìn hắn.
"..." Đây là người ta nói mỹ thiếu nữ Thần Hi quận chúa sao?
Đợi được Đông nhi hòa Thị Nguyệt vào phòng thì thình lình
phát hiện một cỗ áp khí giữa quận chúa với quận mã trong lúc đó
Hai nha đầu nhìn một bên quận chúa thần thái phi dương, một bên quận mã mày
chau ủ dột, cực kì đáng thương ủy khuất, đương nhiên cũng biết được chiếm thế
thượng phong là Trầm Lượng Vũ (đáng thương ghê, bị ăn hiếp quá trời)
“ Chủ tử, ngươi có khỏe không?” Thị Nguyệt lo lắng bước tới trước mặt Phong
Nguyệt Hiểu hỏi
Phong Nguyệt Hiểu ngẩng đầu lên nhìn thấy Thị Nguyệt, nhất thời hai mắt đẫm lệ
rưng rưng nhào vào ôm nàng mà khóc, như rằng không biết còn có ai khác ở đây: “
Thị Nguyệt….. ta hảo tưởng ngươi……Quận chú………Nhân hảo hung…….” Hắn thật sự xui
xẻo tám đời mà, cư nhiên thú đáo Trầm Lượng Vũ một cái rắn rết nữ nhân!
Nghe được người nào đó lên án chính mình, Lượng Vũ khuôn mặt mỹ nhan trước kia
dù gặp bất cứ chuyện gì cũng bất biến vậy mà giờ đây nhất thời trầm xuống
“ Phong Nguyệt Hiểu! Ngươi có còn là một nam nhân nữa hay không chứ, không nên
như một nữ nhân suốt ngày khóc sướt mướt thế” Còn có, ngươi cư nhiên là gan hảo
lớn, ở trước mặt ta ôm một cái nữ nhân khác, ngươi có để ta vào trong mắt nữa
không cơ chứ!
Phong Nguyệt Hiểu làm bộ không nghe thấy : “ Thị Nguyệt, ngươi lấy cho ta kim
sang dược với băng gạc lại đây, ta bị thương”
Nghe được từ trước đến nay cực kỳ bảo hộ mình không bị thương một ngươi, cư
nhiên bây giờ lại bị thương, càng làm Thị Nguyệt lo lắng hơn: “Nguoi bị thương?
Thương ở đâu, chỗ nào? Có nghiêm trọng hay không?”
“ Hắn chỉ là một điểm nhỏ da thịt thương, huyết đã ngừng, không có gì trở ngại
đâu” Trầm Lượng Vũ vừa nói vừa trừng mắt nhìn Phong Nguyệt Hiểu, trong lòng thầm
nghĩ nếu hắn nói ra mọi chuyện hôm qua thì thật bất lợi a
Phong Nguyệt Hiểu cũng biết sự tình nặng nhẹ: “ Vừa rồi ta không cẩn thận làm
thương tới cánh tay, may là có quận chúa giúp ta dừng huyết, thế nhưng………..Ta
còn không dám nhìn vết thương…..”
“ Ngươi chờ ta, ta về phòng lấy hòm thuốc rồi trở lại liền” Thị Nguyệt ngoại trừ
là Nguyệt Hiểu thiếp thân tỳ nữ, nàng còn là hắn tư gia đại phu, y thuật rất
cao siêu!
Tại lúc Thị Nguyệt vội vã rời đi, Trầm Lượng Vũ cũng đã rửa mặt xong, có ý bảo
Đông nhi trước tiên lui xuống khi nào cần thì sẽ gọi
“ Nhìn thật không ra a, ngươi với của ngươi tỳ nữ tình cảm thật tốt ma!” không
biết vì sao Lượng Vũ nhìn Nguyệt Hiểu hòa nữ nhân khác thân mật trong lòng cảm
thấy khó chịu, trong đầu cũng một tia phức tạp ( bắt đầu biết ghen rồi chứ
gì nữa)
Nghe được trọng tâm câu chuyện cư nhiên liên quan tới THị Nguyệt, Nguyệt Hiểu
cũng kinh ngạc lên tiếng: “ Quận chúa, ta sẽ làm tất cả mọi chuyện ngươi phân
phó, cũng không quan tâm ngươi đối với ta thế nào, nhưng ta tuyệt đối không cho
phép ngươi đối phó Thị Nguyệt”
“ Nàng trọng yếu với ngươi như thế sao? ”
Phong Nguyệt Hiểu đảo là có chút ngoài ý muốn hội nghe vấn đề này, nghĩ rằng Lượng
Vũ có chút hiểu lầm quan hệ của nàng và Thị Nguyệt, tự nhiên cũng lên tiếng biện
minh: “ Thị Nguyệt với ta là thanh mai trúc mã, với ta mà nói giống như tỷ tỷ của
ta vậy” hắn cũng mong muốn Thị Nguyệt là của hắn tỷ tỷ, mà không phải là Phong
Dạ Hiểu một cái thủ đoạn độc ác nữ nhân ( đúng là hơn quận chúa nhà ta nhiều)
Đáng tiếc a! số kiếp định trước hắn đời này bị ức hiếp mà! Tại phong gia thì bị
Dạ Hiểu khi dễ, còn tại sở vương phụ thì bị quận chúa áp gắt gao, thật sự là
thiên bất nan dung, ông trời cũng không giúp hắn mà!
Trầm lượng Vũ cười nhạt một chút : “ Ngươi yên tâm, cùng là nữ nhân, ta sẽ
không đối phó nàng. Ta chỉ muốn ức hiếp ngươi quận mã gia một người mà thôi”
“….” Nghe được quận chúa trong lời nói ái mộ thật làm người ta thụ sủng nhược
kinh, bọn họ cảm nhận một cái tiên tử, như thế nào thật chất là một cái ác bá nữ
nhân!
“ Băng bó xong vết thương, hoán hảo y phục, nhớ kỹ đến đại đường lai, còn phải
gặp ta phụ vương với mẫu phi nữa đó, hiểu chưa? ” Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm
trước mắt nhân cao hơn nàng một chút Phong Nguyệt Hiểu, nàng phát giác hắn hai
mắt đặc biệt trong suốt , không chứa một cái gì khác tạp chất
Người như thế, đâu có thính một điểm, thị đơn thuần, chính trực thật là tốt
nhân, nói khó nghe một điểm, hay dễ rút lui đích kẻ ngu dốt!
Nhưng... Hết lần này tới lần khác ngươi là người như thế nào, thật khó nhất ứng
phó a.
"Chủ tử, ngươi đây thương rốt cuộc thế nào mà bị vậy,
không phải ngươi rất biết bảo trọng mình hay sao?" Khi băng bó hoàn vết
thương , lúc sau Thị Nguyệt mới mở miệng hỏi Phong Nguyệt Hiểu trong hôn phòng
lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Phong Nguyệt Hiểu nhíu nhíu mày liễu, suy nghĩ muốn nói ra hết uất ức hắn phải
chịu cả đêm hôm qua,nhưng nên nói như thế nào cho Thị Nguyệt hiểu đây chứ ?Nói
như thế nào mới tốt đây? Không lẽ nói nàng bị rắn rết nữ nhân kia điểm huyệt, đứng
ngủ cả đêm, lại còn phải nhìn nàng gối ấm nệm êm ngủ…..Ô ô ức hận mà đã vậy
sáng sớm còn bị nàng lấy huyết hoa thương, đúng là ác phụ mà (làm gì mà
nói quận chúa nhà ta như mụ dạ xoa vậy trời)
Thị Nguyệt thấy Phong Nguyệt Hiểu một chữ cùng không nói ra, lại còn nhíu mặt
nhăn mày cho rằng hắn không muốn giải thích."Chủ tử không muốn cùng Thị
Nguyệt nói thì thôi, Thị Nguyệt cũng không cưỡng cầu làm chi?"
"Không phải." Nguyệt Hiểu rất nhanh phản bác, hắn không phải không muốn
nói mà là không biết nói sao mà
Nhìn Phong Nguyệt Hiểu phản ứng, Thị Nguyệt cũng buông ra nguyên bản buộc chặt
đích trán, cũng bớt lo lắm đi nhiều: "Chủ tử không cần như thế khẩn
trương, ta là của ngươi Thị Nguyệt, ngươi nói cái gì ta sẽ tin tưởng
ngươi."
Phong Nguyệt Hiểu ngẫm lại cũng đúng, liền nhất ngũ nhất thập đem tối hôm qua
đáo vừa phát sinh mọi chuyện, hết thảy rất nhanh thuyết một lần cấp Thị Nguyệt
thính. Cũng là đem hết mọi ủy khuất hắn chịu mà nói ra hết với Thị Nguyệt
Thị Nguyệt nghe xong, trong lòng đối với Thần Hi quận chúa cũng có một sơ bộ lý
giải.
"Chủ tử, tại phong gia ngươi sợ nhất người nào?" (cái này còn phải
hỏi nữa sao )
Phong Nguyệt Hiểu mở miệng trả lời,dáng vẻ không thua kém gì khi bị Lượng Vũ
khi dễ "Đương nhiên là ngươi tối sùng bái nhân, ta đây một cái thiên lương
đích nhị tỷ Dạ Hiểu!"(không sợ mới lạ, Lượng Vũ còn thua xa nàng mà)
Nghe được Nguyệt Hiểu trực tiếp nói vậy, Thị Nguyệt nhất thời ngượng ngùng đứng
lên."Hòa quận chúa ở chung thì tốt nhất ngươi đem nàng trở thành nhị tiểu
thư, miễn cho họa trời giáng xuống." Đây là nàng hòa Dạ Hiểu ở chung tích
góp được chút kinh nghiệm mà tuyên bố ra lời này
Đó cũng không phải việc hiển nhiên sao, quận chúa nói cái gì hắn dám làm trái
đâu chứ, chỉ có phục tùng mà thôi, mà không chỉ vậy còn phải nịnh hót nàng vài
câu, ai kêu nàng là hắn lão đại làm chi? Thật không muốn giống hôm qua kiếm kề
cổ đâu. Sợ rằng lần sau hắn còn chọc giận cái rắn rết nữ nhân như nàng thì mạng
nhỏ của hắn khó bảo toàn à “ huhu lão cha lão nương biết vậy ta nghe lời các
ngươi ngoan ngoãn ở nhà” (ở nhà thì cũng bị ăn hiếp như thường, số kiếp nó
vậy chịu đi nha )
Hơn nữa hắn đánh không lại quận chúa, vẻ đẹp cũng so ra kém quận chúa đây vang
dội đích danh hào -- kinh thành đệ nhất nữ nhân tài ba! Thân phận cũng chỉ là một
người nho nhỏ đích Hàn Lâm Viện biên tu mà thôi...
Thảo nào có người nói, nhân khinh nhân hội tức chết nhân!
Đối mặt quận chúa, hắn ngoại trừ thở dài, còn chỉ có thể thở dài.
------------------------------------------------------------
Thần Hi đích phong hào, là từ nàng ra từ trong bụng mẹ thì có, liền do hoàng
thượng ban thưởng danh.
Ngoại trừ biểu hiện Sở quận vương là thâm đắc hoàng thượng trọng trách ở ngoài,
một nguyên nhân khác cũng không kém là Sở Vương phi thị Hoàng hậu duy nhất đích
bào muội.
Đây quả thật là song trọng quan hệ, mặc dù Thần Hi tuy chỉ là một quận chúa,
nhưng nàng so với rất nhiều công chúa còn muốn được sủng ái.Như trân châu phủng
trong tay của hoàng gia
Hơn nữa nàng thiên tư thông minh, hành sự chuyên gia khéo, bởi vì nàng mẫu phi
thân thể bất hảo nên từ nhỏ nàng đã thay mẫu phi quản lý sự vụ trong vương phủ.
Vì vậy chúng gia tướng đối với nàng thái độ cũng thập phần kính trọng
Thế nhưng... Vô luận nàng như thế nào ưu tú, nàng vẫn cũng chỉ là một cái mười
tám tuổi đích thiếu nữ, như cũ là phụ mẫu trong mắt vô cùng trưởng thành sớm
đích nữ nhi.
"Vũ nhi, thế nào chỉ có một mình ngươi đến đây thôi chứ?" Sở Vương
phi ôn nhu địa hỏi Lượng Vũ.
Lượng Vũ nhớ tới mới đây bị nàng ác chỉnh quận mã, khóe môi bất tự giác dật ra
nhất lau mỉm cười."Quận mã có chút vấn đề phải đi nhà vệ sinh, chờ một
chút mới đến được."
"Quận mã bị đau bao tử à?" Sở quận vương hỏi.
"Thị a, quận mã hôm qua hỉ yến ăn nhiều lắm, sáng nay vẫn phải vào nhà vệ
sinh, vì vậy Đông nhi, ngươi giúp quận mã chuẩn bị điểm nhẹ một ít thức vật
đi" Lượng Vũ lại nghĩ ra một phương pháp chỉnh quận mã
"Vâng, quận chúa." Đông nhi ở trong lòng len lén suy nghĩ, quận mã,
ngươi chừng nào thì chọc tới quận chúa a?thật khổ cho ngươi mà, chọc ai không
chọc lại chọc ngay quận chúa, số ngươi khổ thật
"Đông nhi, nhớ kỹ thức ăn càng thanh đạm càng tốt, hiểu không?" Lượng
Vũ đặc biệt cường điệu thanh đạm hai chữ.
Từ nhỏ Đông nhi đã hầu hạ ở bên cạnh Lượng Vũ, tự nhiên nàng cũng hiểu rõ quận
chúa nhà nàng nói những lời kia hàm ý là gì, cũng cảnh giác trứ mình, đợi lúc
sau sẽ nhờ Thị Nguyệt giúp quận mã chuẩn bị cho tốt tràng dạ dày dược, dù sao
lo trước khỏi hoạ a!
Mà ở bên trong phòng ai oán đích Phong Nguyệt Hiểu, đột nhiên nghĩ lưng lạnh cả
người...(kiểu này sống không thọ rồi, nam mộ ai di phò phò)
"Vương gia, Vương phi, quận chúa, xin chào." Phong
Nguyệt Hiểu vừa tiến vào nhà ăn, liền thấy ba ánh mắt đang quay lại nhìn hắn
khán, hại hắn quái cảm thấy không được tự nhiên .
Sở quận vương hừ lạnh một tiếng, "Quận mã,ngươi nhập vương phủ ngày đầu
tiên, liền bắt bản vương chờ ngươi ăn cơm, đây là thế nào chuyện cơ chứ!"
Hắn không thể hiểu nổi nữ nhi ưu tú của hắn, tại sao lại tuyển một người như thế
đương quận mã cơ chứ! Thật là uất ức cho nữ nhi của hắn mà (lầm to rồi!
không biết ai uất ức hơn ak)
Đây rõ ràng là một bông hoa tươi cắm trên bãi phân trâu mà? ( xin lỗi nếu
câu này ta dịch hơi thô tục)
Phong Nguyệt Hiểu không biết làm sao thì tốt nên liếc mắt nhìn quận chúa, ai biết
quận chúa nhìn cũng không nhìn hắn một cái, nói rõ chính là hắn phải tự mình
xoa dịu tức giận của Sở quận vương.
May là từng bị châm chọc khiêu khích không ít kinh nghiệm, da mặt cũng thực sự
dày không thể nào đâm lủng được, hắn mỉm cười nói: "Vương gia có điều
không biết, Nguyệt Hiểu hội như thế nào trễ như thế này mà chưa dậy cơ chứ,
cũng là... Để ứng phó quận chúa tối hôm qua đích nhu cầu mà thôi."
Hắn cũng không nói sai, đêm qua xác thực thỏa mãn liễu quận chúa ngủ nhu cầu,
mà hại hắn thổi một đêm gió mát a,còn phải đứng im giữa phòng mà ngủ thôi.
Chỉ là người nói Vô Tâm, người nghe thường thường có ý a!
Nghe nói như thế Lượng Vũ đang uống bích loa xuân, cũng sặc nước trà, sắc mặt xấu
hổ không biết giấu chỗ nào được.
Phong Nguyệt Hiểu thấy thế, cố ý vỗ Lượng Vũ bối, nhất phó thâm tình trượng phu
dáng dấp."Thế nào uống nhanh như vậy? Không có việc gì chứ, quận chúa."
Nhìn quận chúa phản ứng, nhưng làm hắn cảm thấy trong lòng vui mừng không xiếc,
không quản hậu quả sau này thế nào (thôi rồi, chuẩn bị chết rồi em ơi)
Sở quận vương làm bộ không có nghe Phong Nguyệt Hiểu vừa rồi ái muội nói, nhưng
hé ra một bộ mặt nghiêm túc lại có chút phiếm hồng, đương nhiên nhìn như vậy
cũn biết hắn đang nghĩ tới chuyện gì rồi, không thể làm biện minh hay làm cái
gì khác hơn là vội vã phân phó Đông nhi đem thức ăn lên, mượn cơ hội nói sang
chuyện khác.
Chỉ có Sở Vương phi đôi mắt lý tiếu ý càng ngày càng thâm, liên khóe môi cũng
hàm chứa tiếu ý.( rồi hai ông bà hiểu bậy hết rồi, đen tối quá mà có mình
ta trong sáng thui)
------------------------------------------------------------
Nhìn trên bàn tinh xảo thức ăn, Phong Nguyệt Hiểu con mắt cũng sáng lên.
Trong lòng không thể không nói, vương phủ quả nhiên là vương phủ,đúng là hơn
người mà, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng là hoàng gia đẳng cấp.(lộ ra nguyên cái
tướng trư ham ăn ùi, xấu hổ quá đi)
Ngay Phong Nguyệt Hiểu kích động muốn cầm đũa, quận chúa vội vã ngăn tay hắn lại."Quận
mã,ta biết ngươi bao tử không tốt, ta mặt khác giúp ngươi chuẩn bị thực vật, thức
ăn trên bàn đầy dầu mỡ, ngươi cũng không thể ăn."
"Đúng rồi, Nguyệt Hiểu. Vũ nhi nói ngươi ăn uống không tốt bị đau bao tử, sáng
sớm phải vào nhà xí, lúc này hẳn là nên ăn cái gì thanh đạm một chút thì tốt
cho bao tử hơn." Sở Vương phi dịu dàng thuyết.
Trên bàn đích mỹ thực mà không thể đụng vào a, muốn cho hắn ăn cái gì chứ?
"Quận mã, ta đây đặc biệt kêu phòng bếp chuẩn bị một chén thanh chúc,
ngươi cũng không nên cô phụ bản quận chúa đích tâm ý ác!" Nhìn quận chúa
như tiên tử ,khuôn mặt mỹ lệ má lúm đồng tiền, vì sao hắn nhưng cảm thấy có
chút lạnh lẽo, hàn khí bức người cơ chứ?
May là hắn có không ít kinh nghiệm bị người ức hiếp, biết tiến biết lùi đã trở
thành hắn bản năng sinh tồn:"Đa tạ quận chúa hảo ý."
Mới mở miệng ném miếng thứ nhất, sắc mặt trở nên hắng giọng, trên trán thẳng đổ
mồ hôi lạnh, nhưng phải nói dối lòng mình."Đây chúc... Thật đúng là ăn
ngon..." Ăn ngon thấy ghê un... Hắn thật sự muốn khóc...
"Nếu ăn ngon, tựu đem toàn bộ ăn sạch y, quận mã." Quận chúa đích tiếu
ý, làm hắn hiểu được cái gì gọi là tiếu lý tàn dao, đúng là độc nhất là lòng dạ
đàn bà mà
Một ngụm tiếp một ngụm, còn phải biểu hiện như đang ăn mỹ thực như nhau, thật
là ngồi xem hắn hét thảy mọi hành động có thể nói cho hắn làm diễn viên thì tốt
nhất a
"Nguyệt Hiểu, ăn ngon như vây sao? Không bằng cho ta nếm thử một
chút." Sở Vương phi nhắc tới, làm quận chúa hoảng hốt một chút, cũng làm
Phong Nguyệt Hiểu phải ăn nhanh hết mức tốc độ.
Không được vài giây, trong bát dĩ thấy đáy."Vương phi nếu muốn ăn, không bằng
kêu phòng bếp tái chuẩn bị một chén khác cho người?"
Sở Vương phi khóe miệng mỉm cười, "Nguyệt Hiểu, ngươi thực sự là một hảo
hài tử, Vũ nhi quả nhiên chọn không sai nhân."
Lời này vừa nói ra, Sở quận vương hừ lạnh một tiếng, Trầm Lượng Vũ cảm thấy xấu
hổ, mà Phong Nguyệt Hiểu tắc sỏa ở...
Sau khi ăn sáng xong xuôi, Sở quận vương liền tìm một lý do,
kêu Phong Nguyệt Hiểu cùng hắn đi thư phòng nói chuyện.Tuy ngoài mặt dường như
cam chịu nhưng trong lòng hắn vẫn không ưng thuận người con rể Phong Nguyệt Hiểu
này
"Phong Nguyệt Hiểu, tuy rằng ngươi đã thành của ta con rể, nhưng bản vương
thẳng thắn nói cho ngươi, bản vương vẫn là không thích một người con rể như
ngươi." Sở quận vương cao khí ngang tàn đối với Phong Nguyệt Hiểu nói ra
những điều hắn suy nghĩ trong lòng, đây cũng là chuyện thường tình thôi dù gì
so sánh thế nào quả thật Nguyệt Hiểu cũng không xứng với quận chúa con hắn...
Quả thực là đem tất cả những rối rắm trong lòng đều nói ra hết mà.
"Nguyệt Hiểu tự nhiên hiểu rõ mình không xứng." Hắn minh bạch hiểu rõ
Sở quận vương đã không thích hắn ngay từ đầu, Này không có thánh chỉ tứ hôn thì
dù mơ hắn cũng không dám mơ được làm quận mã.
"Ngươi cũng đừng tưởng trước mặt diễn trò làm cho vương phi vui lòng thì sẽ
có thể tại vương phủ hô phong hoán vũ muốn làm gì thì làm. Ngươi hiểu
không?"
Phong Nguyệt Hiểu gật đầu, "Nguyệt Hiểu minh bạch” Bây giờ thì Phong Nguyệt
Hiểu biết được quận chúa ngữ khí giống ai rồi….quả thật cùng vương gia một
khuôn đúc ra..Ai. Nếu như quận chúa được một phần ôn nhu như Vương phi,nhẹ
nhàng thanh thoát vậy thì có tốt cho hắn hơn không chứ.Nếu được vậy thì cuộc sống
sau này của hắn thật đỡ biết bao nhiêu (trời còn sáng mà mơ mộng thế
cưng)..
Sau đó một khoảng thời gian mà hắn xem như là dài lê thê, Sở quận vương giáo huấn
này nọ cũng không quên than vãn chê hắn từ trên xuống dười. Dường như trên người
hắn bao nhiêu điểm hắn còn không biết thì đã bị vương gia nhìn mà chê trách rồi,
mà Phong Nguyệt Hiểu cũng hiểu mình đang trong tình huống gì, như cá nằm trên
thớt còn có thể làm gì nữa chứ, hắn chỉ có thể làm giống như một tiểu hài tử biết
đạo, chăm chú lắng nghe vâng vâng dạ dạ làm theo những gì sở quận vương nói mà
thôi, trên thực tế tâm tư của hắn bây giờ, thật không biết đã bay lên tới tận
phương trời nào rồi kia chứ...
------------------------------------------------------------
"Vũ nhi, vừa rồi điểm tâm của Nguyệt Hiểu có đúng hay không ngươi đã làm
gì càn quấy?" Sở Vương phi dẫn Lượng Vũ vào phòng, lúc sau cũng đi thẳng
vào vấn đề mà nói.Nàng tổng cảm thấy đứa nhỏ này từ nhỏ tuy ngoài mặt lãnh tình
lãnh tình nhưng thật rất tinh quái nhiều trò, vừa rồi Nguyệt Hiểu hắn ăn tuy giống
rất ngon miệng nhưng nhìn kỹ như đang muốn khóc a, việc này không phải Lượng Vũ
nhà nàng làm thì còn ai vào đây nữa cơ chứ
“Mẫu phi như thế nào lại hỏi như thế?” bị lộ rồi chăng, không thể nào, vừa nãy
đâu có sơ hở gì đâu chứ, cái tên Phong Nguyệt Hiểu kia diễn cũng rất đạt kia
mà, không thể nào bị lộ được
Biết nữ nhi không ai bằng mẹ, Trầm Lượng Vũ con mắt khẽ động, đương nhiên điểm
nhỏ này không qua khỏi mắt của Sở Vương phi, nàng trong long thật hiểu rõ nữ
nhi của mình tâm tư."Tại nương trước mặt ngươi còn muốn giấu gì nữa chứ?" (lộ
rồi em ơi)
Biết là không còn đường nào để chối nữa, cũng chỉ còn nước là thẳng thắn thừa
nhận mà thôi : “Cũng không thể trách nữ nhi. Ai kêu quận mã hắn hồ ngôn loạn ngữ
làm chi, ta đây cũng chỉ là dành cho hắn một chút giáo huấn mà thôi.Cho hắn từ
đây ăn nói phải biết cẩn ngôn” Nói qua nói lại thì nàng vẫn không chịu nhận
mình sai, nàng cảm thấy việc mình làm rất đúng nữa là đằng khác, không có gì mà
phải sợ mẫu phi biết
Mà Sở vương phi biểu tình cũng chỉ cười cười vỗ tay nàng : “ Từ ngươi mười lăm
tuổi đã bắt đầu, vô số thế gia đệ tử, công tử tuấn tú, thư hương môn đệ, bậc
văn nhân nho sĩ cũng như bậc tướng dũng hiên ngang tới vương phủ cầu thân không
ít. Ngươi có biết vì sao nương luôn nhìn cũng không nhìn tới mà từ chối thỉnh
thiếp của bọn hắn hay không?”
“Nương đây là luyến tiếc ta lập gia đinh sớm, muốn giữ ta bên người mà thủ thỉ
sớm hôm phải không?”
“ Đúng như ngươi nói. Nhưng đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân mà
thôi, còn có một nguyên nhân khác mà ta từ chối bọn họ,đó là ngươi thái độ quá
ư ngạo mạn, ta thật không biết bọn họ sao co thể chìu ý ngươi được đây chứ”. Sở
vương phi một lới nói toạc ra của mình nữ nhi khuyết điểm, nàng ưu tú tài hoa,
nàng hùng tài vĩ lược nhưng cũng là một cái ngạo mạn nhân. Thật không dám nghĩ
nàng sẽ trở thành một cái dạng gì hiền thê từ mẫu
"Nương..."
Sở Vương phi cũng không để ý tới nàng thái độ, vẫn như trước giữ nguyên, ngữ
khí ôn nhu mà tiếp tục nói hết của mình suy nghĩ: “ Ngươi từ nhỏ đã có ta hòa
phụ vương ngươi che chở, tại hoàng cung lại có Hoàng hậu hòa Hoàng thái hậu yêu
thương, đến cả hoàng thượng cũng xem ngươi như của hắn thân sinh nữ nhân mà yêu
thương sủng ái, phủng trên tay như ngọc quý. Hơn nữa ngươi tài hoa xuất chúng,
hành sự có suy xét trước sau, nếu so sánh với hàng thế gia đệ tử còn ưu tú gấp
nhiều lần”
“ Thật không dám nghĩ nương đem Vũ nhi xem tốt đến như vậy” Những lới nói này
nàng lần đầu nghe nương nói ra có điểm ca ngơi, thật là tâm tình khoái trá,
thăng hoa, trong đầu cũng nhiều thêm điểm đắc ý (khen nở mũi un oy. Kiểu
này lên tận chín tầng mây un oy)
“Nhưng cũng bởi vì ngươi ưu tú, nên cũng làm ngươi khinh thường những kẻ kém cỏi
hơn ngươi. Nếu để ngươi phải lấy một cái bình thường vương công đại thần, nương
thầm nghĩ của ngươi ưu tú hội che hết của ngươi trượng phu thực lực, đến lúc đó
thì phu phụ bất hòa là chuyện nhỏ, mà cô độc cả đời mới thật là đại sự, nương
thật không dám nghĩ tiếp” Đây cũng chính là những cái lo lắng của một người làm
mẫu thân, không mưu cầu chi chỉ cần nữ nhi cả đời hạnh phúc là đủ lắm rồi
"..." Trầm Lượng Vũ không nói gì, bởi vì những điều mẫu phi nàng lo lắng,
xác thực mọi chuyện đều có thể phát sinh.Nàng từ trước đến nay cũng không hội
nghĩ nhiều như thế, thật là tấm lòng mẫu thân lo cho con bao la rộng lớn
Mà nàng cũng từng nghĩ theo sư phụ vân du thiên hạ, tế thế giúp đời chứ không
cam lòng sống đời cá chậu chim lồng nhốt mình nơi chốn kinh thành xa hoa phù
phiếm nhưng không hơn gì một cái nhà tù trát vàng mà thôi.
Nàng nên tự do tự tại bay lượn giữa không trung như người chim, tung cánh tự do
bay giữa bầu trời như chim hoàng yến. Chứ không ủ dột mày chao, suốt ngày trong
lồng mua vui cho thiên hạ đích nhân. Việc đó khác nào tra tấn tử nàng kia chứ.
“ Bất quá….. ta nghĩ Nguyệt Hiểu có thể thực sự là một cái duyên phận an bài
cho ngươi từ trước đích phu quân!” Sở Vương phi ôn nhu vuốt tóc nữ nhi : “
ngươi phải hảo quý trọng của ngươi trước mắt này nhân, không thì lúc sau có hối
hận cũng không kịp đâu.Vũ nhi, quả thật ta thấy Nguyệt Hiểu xứng đáng là chỗ
cho ngươi nương tựa cả đời. Ta không nói tài hoa sở trí nhưng Nguyệt Hiểu quả
là một cái tốt hài tử, ngươi không nên bỏ qua”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian